🌒 Giết Giết Nữa Bàn Tay Không Ngơi Nghỉ

Thì mấy thằng lãnh đạo tiếp theo là những cu tèo diễn kịch. Lời truyền của ông, nay đà đến đích. Thơ của ông đã thành hịch tiến quân. Họ ca ngợi 16 chữ vàng và 4 tốt rất ân cần. Và cũng học theo ông để nâng thằng Chệt. Tôi sẽ khóc vì ông, khóc cho đến chết Cướp, cướp nữa bàn tay không ngưng nghỉ. Tân Phong. 07/06/2022. Các chóp bu đảng CSVN khóa 13. Như một qui luật, sau mỗi kỳ hội nghị trung ương "thành công tốt đẹp," y như rằng bộ máy "ăn không từ một thứ gì của dân" sớm ban hành các qui định tăng thêm hàng loạt Không Ngơi Nghỉ - Restless (2022) là một bộ phim hành động hình sự Pháp do Régis Blondeau đạo diễn Sau khi cố che đậy một vụ tai nạn, cuộc sống của viên cảnh sát biến chất trở nên mất kiểm soát khi anh ta bắt đầu nhận được những lời đe dọa từ một nhân chứng bí ẩn. Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ!" Mà đúng vậy, ở đầu kia của đất nước, chính xác tại huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An, đoản thi sắt máu đó vừa được gợi lại qua những cuộc biểu tình đấu tố khiếm diện linh mục Đặng Hữu Nam do hội Phụ nữ và hội Cựu chiến Chính chủ cần bán nhà ngõ 34 Xuân La - Tây Hồ, DT 100m2, giá chỉ 12,5 tỷ, bán trong tháng 10. 12.5 tỷ · 125 triệu/m² · 100 m² ·. Tây Hồ, Hà Nội. Tôi chính chủ bán nhà 2,5 tầng, đất vuông 100m², trong ngõ 34 Xuân La. Vị trí đẹp gần Hồ Tây, tiện vào Lăng Bác, gần cầu Nhật Tân Giết! giết nữa! bàn tay không phút nghỉ Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong Cho đảng bền lâu cùng rập bước chung lòng Thờ Mao chủ tịch thờ sit-ta-lin bất diệt 藍藍藍 Yêu biết mấy khi con tập nói Lần này, đệ không đến giết Hạ Tùy, chắc hắn nghĩ đệ không nhìn thấu tâm tư của hắn nên tạm thời sẽ không ra tay với đệ nữa. Đệ nên cẩn thận nhiều hơn, trước mắt sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Tác giả: Tố Hữu. Tố Hữu trích đoạn. "Giết! Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ. Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong. Cho Đảng bền lâu. Cùng rập bước chung lòng. Thờ Mao Chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt!". Tới tiệm, thực khách có thể ăn phiên bản bún rạm nguyên thủy hoặc "mix" thêm các loại topping khác như sứa giòn sật hay chả cá dai dai. Quán bán cả ngày, từ sáng tới 20-21h. Vị trí khá trung tâm, không gian khá rộng, sạch sẽ nên có thể ngồi được nhóm khách đông. Bún Thùy xrlZ. FB Mạc Văn Trang 29-10-2017 Tố Hữu, nhà thơ cách mạng sắt máu. Ảnh internet Hôm nọ, nhìn thấy rặng cây phong vàng rực lá trong chiều thu Ba Lan, tôi bất chợt kêu lên Sao Nguyễn Du tài thế, ông nhìn thấy rừng phong vàng vào mùa thu ở đâu mà viết trong truyện Kiều “… Người lên ngựa kẻ chia bào/ Rừng phong thu đã nhuộm màu quan san…“. Bất chợt tôi tự hỏi Nguyễn Du từng đến Ba Lan/ Từng say ngắm thu vàng ngày xưa? Cũng với tâm cảm như vậy, không hiểu sao khi bước chân xuống Vacsava, tự nhiên từ trong tiềm thức bật lên bài thơ “Em ơi… Ba Lan” của Tố Hữu “Em ơi, Ba Lan mùa tuyết tan/ Đường bạch dương sương trắng nắng tràn/Anh đi, nghe tiếng người xưa vọng/ Một giọng thơ ngâm, một giọng đàn“. “Có phải Sô-panh tình chứa chan/ Nâng đàn ca Cô gái Ba Lan/ Có phải A-đam hồn vĩ đại/ Bay trên đầu thế kỷ nhân gian…/ Em đi cùng anh lên thành xưa/ Vác-xa-va ấm nắng ban trưa/ Nét vàng lịch sử vừa tươi lại/ Trong cuộc hồi sinh, tạnh gió mưa …” Ngẫm ngợi mấy câu thơ, tự nhiên trong lòng dâng lên tình cảm yêu quý, ngưỡng mộ cả thiên nhiên và văn hóa Ba Lan, thương cảm sự mất mát và khâm phục sự hồi sinh của Ba Lan… Rồi khi vừa đặt chân lên thủ đô CH Sec bỗng trong đầu thầm đọc Prahara vàng tím chiều hè/ Hỡi nàng công chúa nằm mê, mộng gì?/ Nét buồn gương mặt còn ghi/ Lối xưa Fucik mới đi thuở nào…/ Lidice nhớ máu đào/ Vườn hồng ai sẽ ngăn rào sói lang?… Những câu thơ như thế vang lên trong tâm hồn, khiến ta ngắm nhìn Praha càng thấy đẹp làm sao trong chiều hè rực nắng, những lâu đài nhấp nhô ven sườn đồi, soi bóng xuống dòng sông xanh… Rồi chưa kịp đến Lidise lòng đã rưng rưng thương cảm… Rồi nhớ đến những bài thơ hay, nhiều câu thơ hay của Tố Hữu trong tập TỪ ẤY, VIỆT BẮC, GIÓ LỘNG… mà thấy tiếc cho ông. Ông có một tâm hồn nhạy cảm, mê say với đối tượng được phản ánh trong thơ và cách diễn đạt tự nhiên, khiến có nhiều câu thơ làm rung động lòng người, đi vào quảng đại quần chúng… Nhưng chỉ vì ông có “tâm nguyện” “còn Đảng, còn mình”, với một niềm tin tuyệt đối vào chủ nghĩa cộng sản, “Dâng tất cả để tôn thờ chủ nghĩa”, nên ông chẳng khác gì các “chiến binh” ISIS tin vào Thánh Ala. Ông ca ngợi chủ nghĩa hết lời, không một chút nghi ngờ, và sẵn sàng tiêu diệt bất kể kẻ nào dám động đến “Thánh” của ông, nên có nhiều câu thơ nay đọc lên thấy ghê sợ. Trong tình cảm của ông yêu và căm thù phân rõ giai cấp, địch, ta. Ông có những câu thơ thương xót chị vú em, em bé con người đi ở, em Phước, lão đầy tớ, em bé bán hàng dạo, cô gái sông Hương, bà Bầm, bà Bủ, chị Lý… rất cảm động. Nhưng đối với các bạn văn chương, khi bị quy là “Nhân văn Giai phẩm” chống Đảng, ngay cả Phùng Quán là cháu ông, ông cũng trừng phạt không thương tiếc; đối với địa chủ, hồi cải cách ruộng đất, người ta đồn, ông viết “Giết! Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong Cho Đảng bền lâu Cùng rập bước chung lòng Thờ Mao Chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt!”… Nghe giọng điệu mấy câu thơ này “rất Tố Hữu”, vì thơ ông, nhất là tập Từ Ấy, rất nhiêu câu thơ “sắt, máu”; ông cũng ca ngợi Stalin và Mao Trạch Đông đến mức người Nga Xô viết hay người Trung quốc trước đây cũng phải vái lạy! Với niềm tin tuyệt đối và lập trường “bất di bất dich” như vậy, ông tự biến mình thành một “Trùm dư luận viên”, bất kỳ cái gì của tư bản, đế quốc đều xấu xa; bất kể cái gì của phe ta đều tuyệt vời cách mạng; bất kể kẻ nào chê “phe ta” đều bị phê phán “có vấn đề tư tưởng”… Điều nguy hiểm nhất ở ông là lập trường, thái độ “địch” – “ta” đều do tâm hồn nhà thơ tưởng tượng và khuếch đại; dường như ông rất ít quan sát phân tích thực tế khi làm thơ, bất chập hiện thực khách quan, chẳng hạn “Đại nhảy vọt”, “Cách mạng văn hóa” diễn ra ở Trung quốc khủng khiếp như vậy, mà khi qua Trung quốc ông không thấy gì, chỉ ngợi ca đến tận mây xanh! Một điều đáng tiếc nữa cho Tố Hữu là ông chưa kịp sám hối, như Chế Lan Viên, Nguyễn Khải, Nguyễn Đình Thi … Tôi tin rằng sau những sự thật về Stalin, Mao Trạch Đông, sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản ở Liên xô và châu Âu; với những sai lầm của Đảng CSVN và thực tế xuống cấp toàn diện của xã hội Việt Nam vào lúc ông còn sống, ông đã “tự diễn biến”, biết rõ những ngộ nhận, sai lầm của mình… Trước khi mất vào ngày 9/12/2002, ở tuổi 82, chắc ông cũng biết rằng, các chức vụ ủy viên Bộ chính trị, Phó Chủ tịch HĐBT vân vân của ông chẳng có giá trị gì, may ra chỉ còn “mấy vần thơ” hay vứt bỏ hết thơ dở đi để lại cho đời, nên ông viết Xin tạm biệt đời yêu quý nhất Còn mấy vần thơ, một nắm tro Thơ gửi bạn đường, tro bón đất Sống là cho và chết cũng là cho. Tôi thấy tiếc và thương cảm cho ông! Lê Thiên 14-1-2020 “Giết! Giết! Giết nữa! Bàn tay không phút nghỉ!” Đó không chỉ là khẩu hiệu mà là một mệnh lệnh! Mệnh lệnh của chuyên chính vô sản! Mệnh lệnh của những kẻ giương cờ máu, say máu và hả hê trên vũng máu của những xác chết tuôn đổ khắp mọi miền đất nước. Mà máu của ngày 09/01/2020 trên thôn Hoành, xã Đồng Tâm, Huyện Mỹ Đức, Hà Nội, là máu của niềm tự hào huênh hoang bất tận! Cờ máu tung bay ngạo nghễ, giục quân khát máu tiếp tục gây đổ máu, như người ta hồ hởi hát vang “Cờ in máu chiến thắng!….” Rõ ràng những người dân quê lam lũ chất phác thôn Hoành không dùng thủ đoạn hay cậy dựa bè cánh kèn cựa tranh lấy chức trọng quyền cao, hay vơ vét cướp giật miếng sống của người khác hòng tích lũy tiền đô bạc tỉ, tạo cho mình chiếc ghế vàng lộng lẫy, xây dựng cho gia đình mình hay dòng tộc mình những cơ ngơi vương đế, biệt phủ, biệt cung, biện điện rực rỡ hơn gấp bội những cung vua phủ chúa thời phong kiến xa xưa. Cũng chẳng thèm tranh nhau những lăng tẩm cực kỳ “hoành tráng” khoe mẻ giàu sang “cuộc sống bên kia thế giới”. Người dân thôn quê Việt Nam, trong đó có dân làng Hoành, rõ ràng đang an phận với cuộc sống lay lắt qua ngày bằng những bữa ăn dân gian mắm muối rau cỏ bần nông. Chắc chắn, khi đối diện với các cơ quan công quyền, họ chỉ khao khát được “đối thoại” công bằng và sòng phẳng, không hề có mảy may ý đồ “đối chọi” với cái bộ máy chuyên chính khổng lồ mà họ đã từng trải nghiệm là thứ cổ máy “bạo lực cách mạng” sẵn sàng “tiêu diệt” bất cứ kẻ nào, thành phần nào dám đôi co chống đảng! Từng trải đến đâu, cuối cùng dân thôn Hoành vẫn sập bẫy đường mật đảng giăng! “Giết! Giết nữa! Bàn tay không phút nghỉ!” Tiếng thét Tố Hữu sắt máu lại vang vọng! Có dư luận viên to họng biện minh rằng lời gọi của Tố Hữu chỉ là lời “kêu gọi diệt trừ sâu bọ cho đồng lúa xanh tươi!” Đúng đấy! Diệt trừ sâu bọ, để mang sâu bọ chết đi tế thần “Thờ Mao Chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt!” Hợp khẩu vị khát máu của hai tên trùm họ Mao, họ Xít ấy có thứ sâu bọ nào khác nếu không là sâu bọ xác người? Điều không ngờ là ngay trong thế kỷ thứ 21 này, người dân Việt vẫn còn là sâu bọ phải bị tận diệt để “cho Đảng bền lâu”, “thờ Mao Chủ tịch và Xít-ta-lin bất diệt” mà Dân lành thôn Hoành, trở thành những con sâu ngã chết không kịp giãy! Tấn công vào thôn Hoành, triệt hạ những người con ưu tú của thôn Hoành và cũng là những người con ưu tú của đảng ta, phải chăng đó là “đường vinh quang xây xác quân thù” của đảng? Hay đó là “đường gian ngoa xây xác dân lành” biến dân lành thành quân thù? Phong hàm tăng cấp cho những kẻ đã chết vì cầm súng lên đạn nhắm bắn người dân, đó có phải là mang bổng lộc vinh quang đến cho kẻ đã chết là hết đối với CS vô thần hay là âm mưu cổ súy “Giết! Giết nữa! Bàn tay không phút nghỉ”? Vậy thì những tện chủ mưu đằng sau cuộc SÁT DÂN ở thôn Hoành, những tên ấy hẳn phải được ban thưởng những cấp hàm cao hơn gấp ba, gấp bốn lần mới phải, những anh hùng cách mạng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ “kách mệnh” triệt để, hiển hách? Chẳng biết có còn cái “hàm” nào xứng đáng hơn để ban tặng hay truy tặng cho cái lũ đã dày công vẽ ra kế hoạch giết dân tinh vi, vĩ đại và dã man nhất lịch sử này không? Có lẽ chỉ có cái hàm “hăng rết” hết răng là xứng đáng nhất để gắn trên những cái mồm điêu ngoa của lũ ngợm gian ác, giết người không gớm tay trong cái xã hội gọi là xã hội chủ nghĩa khốn nạn trên đất nước Việt Nam. Đánh vỡ mồm chúng cũng chẳng thấm vào đâu! Hãy quét sạch chúng đi! Hành động “truy phong” của đảng CSVN dành cho 3 Công An chết vì tấn công vào thôn Hoành chẳng những hàm ý vu khống người dân thôn Hoành mà còn nhục mạ Tổ Quốc Việt Nam. Chết cho cái đảng cướp mang áo Đảng Cộng sản! Chết cho bầy sói dữ đội lốt người! Đâu phải chết vì quê hương dân tộc, chết cho Tổ quốc thân yêu đang bị đe dọa giày xéo! Người ta thấy Nguyễn Xuân Phúc, người đứng đầu cái cơ chế quyền lực CSVN gọi là Thủ tướng đã phải ngượng mồm không dám nói tới Tổ Quốc khi hắn đứng ra vinh danh “3 chiến sĩ đã hy sinh vì Đảng, vì nhà nước XHCN” chứ không vì nước nhà – vì quê hương đất nước. Cả cái từ “nhân dân” trong công thức nằm lòng của CSVN cũng không thấy có trong lời tuyên dương của Nguyễn Xuân Phúc. Hóa ra, ba tên Công an ngã chết ở thôn Hoành ngày 09/01/2020 rõ ràng đã chết cho Đảng, làm theo lệnh Đảng, chứ đâu phải vì yêu dân, yêu nước! Vì Đảng, họ đã phản nước hại dân! Đảng Cộng sản ghi công họ… đối với đảng. Nhưng với cụ Lê Đình Kình, Tổ Quốc thật sự ghi công vị bô lão dám liều chết vì dân, vì nước! Nếu khi chết, “tay cụ Kình còn nắm lựu đạn” Thông cáo của Bộ CACSVN mà không nổ, thì chắc chắn đó là quả lựu đạn chưa rút chốt, khóa không bung. Như vậy, không thể kết tội cụ già 84 tuổi tội sử dụng vũ khí sát thương! Thế nên, chúng tôi đồng tình với nhận xét của Đặng Xương Hùng cựu viên chức ngoại giao của CSVN trong bài “Mực và máu” của ông trên báo Tiếng Dân 12/01/2020, rằng “Chế độ này [chế độ CSVN] đã dã man không chỉ với cụ Kình, gia đình cụ Kình mà cả với những tay chiến sĩ công an đã bị giết nếu có. Máu của cụ Kình và máu của họ cũng là máu đồng bào, máu của người da vàng, con của Mẹ Việt Nam.” Hành động của bọn thảo khấu chủ mưu xua quân khủng bố người dân thôn Hoành, xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Thành phố Hà Nội đích thị là một cuộc khủng bố đổ máu, một vụ thảm sát dã man, giết người cướp của trắng trợn với qui mô lớn trời không dung, đất không tha. Càng là một tội ác sát nhân man rợ nhất của mọi thời đại khi cuộc đẫm máu nhằm vào một bô lão 84 tuổi đáng kính trọng chỉ lên tiếng đòi hỏi công bằng xã hội được thực thi nghiêm chỉnh trên cái mảnh đất nhỏ bé của bà con thấp cô bé miệng thôn làng mình. Ấy là chưa kể cụ Kình đang là đảng viên kỳ cựu với gần 60 tuổi đảng cái đảng mà ông hãnh diện phụng sự chưa hề rời bỏ cũng chưa hề bị khai trừ. Và rồi chính bọn thảo khấu đồng đảng – đồng chí của ông xua quân thảm sát ông chết tức tưởi, chỉ vì ông đã trót thật thà lên tiếng chống lại chúng, bênh vực người dân cô thân cô thế. Với 84 tuổi đời, ông Lê Đình Kình đã đau đớn trải nghiệm tình đời, tình người phũ phàng… tình đảng khốn nạn, để cuối cùng đón nhận cái chết đắng cay oan nghiệt thảm khốc đến vậy sao? Chết bởi tay bầy ác quỉ mà ông cứ ngỡ là đồng đội, đồng chí, đồng đảng của mình! Mặn nồng biết bao tình đồng chí Mác-Lê, thắm thiết đến trào máu dưới lưỡi Lê và giáo Mác, súng đạn quốc tế vô sản!

giết giết nữa bàn tay không ngơi nghỉ